Anh thay đổi rồi, cô về đây đi.
Đó cũng là lần đầu tiên, một kẻ đa tình như anh trong mắt cô trở nên đơn độc và đáng thương đến vậy. Không còn là gã đàn ông phong độ, đào hoa, suốt ngày được các bóng hồng vây quanh, muốn làm gì thì làm nữa. Chẳng hiểu sao, ngày đó, cô vì anh mà mặc sức ngăn cản, anh chẳng làm. Đến hôm nay, khi cô đi rồi, anh lại từ chẳng đặng đừng. À, hình như anh biết anh sai rồi, biết cô mới là điều quan trọng anh cần gìn giữ, biết dường như cả thế giới đã bỏ đi rồi. Anh biết rồi, nhưng cô không về nữa. Không còn ai thức đến 2-3 giờ sáng chờ anh về nữa, không còn ai đợi anh giữa gió đông lạnh ngắt, không còn ai đổ giúp anh gạt tàn thuốc lá đầy. Cũng chẳng còn đó cô gái vì anh khóc đến sưng cả mắt, chiếc gối lúc nào cũng ướt nhèm vì lệ rơi, đôi vai gầy tiều tụy mong ngóng nơi cửa sổ. Anh à, cô ấy đi mất rồi. anh mới nhận ra phải không anh??? Con người ta luôn luôn là vậy. Bằng cách nào đó. luôn phải mất đi mới nhận ra những điều quan trọng. Trong bóng tối.
- Anh à. sao không giữ cô ấy lại đi??
Anh bảo: - Cô ấy khóc vì anh như thế là đủ rồi.
Ừ. đôi khi tình yêu là một chuyện rất buồn cười. Như thể là biết lòng mình yêu lắm mà chỉ dám đứng từ xa. nhìn người ta quay lưng cất bước và mỉm cười trong nước mắt khi họ sống hạnh phúc hơn. Có thể ai đó sẽ cho rằng điều đó là ngu ngốc. là hèn. là vô nghĩa. Nhưng bởi vì đó là tình yêu. Cho nên bằng cách nào đó mọi chuyện đều sẽ đúng. Có những tình yêu là vậy. người ta chỉ biết nhìn đối phương bước ra khỏi cuộc đời mình. không níu kéo. không oán trách. không hờn giận. Dù có thể ở trong lòng là hàng ngàn bão tố. nhưng vì bình lặng cho nơi ấy. nên đành lòng buông tay...
Anh này...! Có những ngày em thức dậy và ước mình ở một nơi thật xa. Mở mắt ra là nghe thấy tiếng chim hót và gió thổi đìu hiu thơm lừng. Em có thể tự pha cho mình một tách cafe rồi tha hồ nghĩ về anh đến hết cả buổi sáng mà không cần bận tâm về công việc. về cuộc sống bộn bề....! Nhưng anh à...
3 năm 1 chặng đường ấy...
Tác giả:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét